Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 5

 "Thất cửu độc. . ."
 "Này, sao sách dạy chế thuốc độc lại ở đây. . ."
 "Làm sao mà ta biết. . ."
 Hai người liền mở sách ra xem, đập vào mắt họ trang nhất vẽ 1 lão già à không là một thiếuniên tóc trắng rất là xinh đẹp a và kế tiếp trang nhị là có dòng chữ:
 <<Thất cửu độc là quyển sách gồm giải và hạ độc, 110 loại giải dược, 130 loại độc dược.Người viết sách by Hoa Kiểu Lam. Thanks đã xem sách. >>
 ". . ."
 ". . ."
 Ta chết cười mất!!!
 A? Hoa Kiểu Lam?
 Thế là như thế nào? Tại sao tác giả là Hoa Kiểu Lam? A a a, ta khônghiểu gì hết. . . . . . .


Chương 18: Trúng độc (2)
 Dương Hắc sát là loại độc cổ nguy hiểm dạng bột, màu trắng xám, chiết xuất gốc cây Hắc Ngụy. Người trúng độc giai đoạn đầu người lúc lạnh lúc lạnh, làn da bắtđầu đen và thối rưởi, đau nhói toàn thân. Giai đoạn sau thịt nát xương hiện trong vòng 5 ngày, độc này chuyên dùng chonam nhân, đối với nữ nhân thì vô dụng.
 Muốn giải độc cổ này thì phải dùng độc trị độc, đó là Âm Bạch sát. Âm Bạch sát cũng là độc cổ dạng bột nguy hiểm, màu trắng hồng, chiết xuất gốc cây Bạch Ngụy. Bạch Ngụy và HắcNgụy hình dạng giống nhau nhưng khác màu hoa như tên của chúng, và hai loại cây sống gầnnhau. Loại cây này thường sống ở Hạ Vũ cốc và Minh Vũ cốc đốidiện.
 *
 Hà Như cung. . .
 "Khụ khụ. . ."
 Trong Hà Như cung, một thiếu niên nằm trên giường sắc mặt kém hếtchỗ nói, làn da bắt đầuđen dần và miệng liên tục ho. Xung quanh là những người quan tâm thiếu niên đó, từ người thân đến bằng hữu.
 "Thật làm phiền quá!" Hoa Mạt Hương cố gắng mỉm cười.
 "Ha, còn nói được sao? Tưởng đại ca trúng độc chết rồi chứ?" Hoa Kim Chi ngồi đối diện giườngbỉu môi.
 "Kìa, nhị công chúa. . ." YHàn Thu mang đến một khay thuốc nóng.
 "Y Hàn Thu! Ở đây ngươilà cái thá gì mà đến lượt ngươi nói. . ." Hoa Kim Chi đập bàn.
 "A, đây, ý ta là. . .không phải ý đó. . ." Y Hàn Thu khó mở lời nói.
 "Ngươi im cho ta! Ta ghét cái hạng lang băm tự xưng là thần y. . ."
 "Nhưng, thần đây có tự xưng là thần y đâu. . ."
 "Ngươi nói nữa sao?"
 "Đủ. . .khụ. . ." Hoa Mạt Hương nhìn thấy hai người đó đấu võ mồm không chịu nổi nữa.
 "Hương huynh! Đừng cố sức! Cứ nghĩ ngơi đi!" Mạnh Thi nhẹ nhàng nói.
 "A!" Hoa Mạt Hương chớp chớp mắt "Mạnh đệ, không lẽ ngươi. . ."
 "Ân! Ta quyết định đến Hạ Vũ cốc tìm Bạch Ngụy!" Mạnh Thi âm thanhôn nhu.
 "A! Khụ, thật làm phiền đệ quá!" Hoa Mạt Hương cảm thấy người mình đang nóng lên, không lẽ độc tái phát rồi. (cho ta xin đi! =_=)
 "Mạnh Thi! Ta cũng muốn đi!" Hoa Thủy Tiên hô to.
 "Này, không ổn!" Mạnh Thi nhíu mày "Tam công chúa không biết võ công lại lôi thôi! Người đi theo ta làm gánh nặng à?!"
 "Ngươi. . ." Hoa Thủy Tiênmém phát hỏa, cúi đầu nói "Tóm lại là ta vẫn muốn đi. . ."
 "Này. . ."
 "A?"
 ". . ."
 Mạnh Thi ta đây biết rõ,nàng muốn đi theo ta chỉvì muốn tìm Bạch Ngụy cây chế Âm Bạch sát. Ta có thể dẫn theo nàng nhưng ta không yên tâm, bởi trên đường đi rất nguy hiểm nên ta sợ nàng bị tổn thương. . .
 "Nếu tam muội đã muốn đi thì. . .Mạnh Thi sẽ dẫn muội đi!"
 "A? Cái gì?" Mọi người ngạc nhiên la to, nhìn chăm chăm Hoa Mạt Hương.
 "Mạnh đệ! Ta tin đệ! Hy vọng đệ giúp ta bảo vệtam muội của ta! Ta, ta giao tam muội cho đệ!" Hoa Mạt Hương ôn nhu mỉm cười.
 "A. . ."
 "Ân!"
 Không biết ai đó đang đỏmặt vì hai chữ "giao" và "cho". Còn có cả tiếng tim đậg "thùng thùng" rất nhanh nữa.
 "Làm gì mà đỏ mặt! Đi có một chuyến mà!" Hoa Kim Chi đập bàn lớn tiếng nói. Dường như tiếng đập bàn đó đã giúp mọi người thoát khỏi ảo tưởng.
 "Nhị công chúa! Tay người chảy máu kìa. . ." Y Hàn Thu vội hô to. Hoa Kim Chi chỉ 'a' một tiếng, ngó xem tay mình, a, quả thật chảy máu a, chắc cú đập bàn nên nómới thành ra như thế này đây. Y Hàn Thu lấy ra thuốc bôi và vải băng, Hoa Kim Chi đưa tay ra cho Y Hàn Thu xử lý vết thương.
 "Thùng thùng, thùng thùng!" Khỉ thật! Tại saotim của mình lại đập nhanh thế không biết.
 "Nhị tỷ! Phiền tỷ xin phép giúp muội với phụ hoàng!" Hoa Thủy Tiên hướng Hoa Kim Chi sủng nịnh cười.
 "A! Được, được! Muội cứ yên tâm!" Hoa Kim Chi đỏ mặt cười gượng.
 "Ân!" thật tốt quá đi!
 Hoa Thủy Tiên siết chặt hai tay lại. Khuynh quốc khuynh thành mặt cười ôn nhu rạng rỡ hiện ra. Không biết từ bao giờ, tamới biết khi nàng cười thì lòng ta cũng ấm áp hạnh phúc theo nàng, trong lòng ta chỉ có một ước nguyện nho nhỏ là được nhìn thấy nàng cười. . . . . .

Chương 19: Dọc đường gặp chuyện.
 Hạ Vũ cốc là nơi thảo dược kì lạ sinh tươi tốt quanh năm, ở đây đầy thú dị biến. Xung quanh bọc rừng trúc gai, dây độc, thú ăn thịt. Hạ Vũ cốc ở sâu trong khu rừng Hắc Dạ tối đen, dày sương mù chứa khí độc. Rừng Hắc Dạ thuộc ngoại thành xa Hoa Nhĩ,đã từng rất nhiều người đến nhưng chưa aivề. . .
 Ánh sớm ban mai, hạt sương đậu trên cành lá hoa nho nhỏ xinh, từng nụ hoa líu ríu nở rực tora, khoe sắc dưới ánh mặt trời. Hàng cây cao toxanh mướt, lấp ló bóng râm mờ dưới mặt đất, dưới tán cây dày vươn khoẻ, có một đôi nam nữ song hành đi với nhau. Này, thiếu nữ đâyvận hồng y viền xanh lá chủ đạo, dáng ngườinhỏ đáng yêu, làn da trắng hồng ánh mặt trời, gương mặt trái xoan sắc nước hương trời, môi đỏ cười cười, tay trái hành lý, tay phải cầm hoa dại trắng dọc đường hái, đây là Hoa Thủy Tiên. Này, bên kia thiếu niên vận bạch yviền xanh lam đậm tôn màu trắng, nhìn xa đã thấy người này đẹp mỹmạo, cười nhẹ nhàng, bên người có một đôi ngọc bội xanh lá mạ ửng ửng dòng chữ khắc đẹp, dáng người chuẩn không cần chỉnh, trên người hành lý vừa vặn, rất ngọc thụ lâm phong, đây là Mạnh Thi.
 Hai người này đã xuất cung được 3 ngày trời. Mục đích của hướng đi là thành Hoa Nhĩ, vốn là nơi kinh danh sòng bạc cao cấp. Dọc đường đi họ gặp một số phiền phức nhỏ nên dễ qua, nhưng lần này gặp chuyện không may cách thành Hoa Nhĩ 4 dặm (đố mọi người 4 dặm là bao nhiêu?). . . . .
 "Này, ta bảo là ta khôngcó ăn cắp túi tiền của ngươi!" giọng nữ vang trong khách sạn Hạ Lan.
 "Còn nói dối à? Bị bắt tại trận mà còn biện hộ!" giọng nam vang lên.
 "Ngươi? Ta mặc kệ! Ta đi đây!"
 "Đứng lại! Người đâu bắt cho ta!"
 "Ngươi dám!"
 "Tại sao không dám chứ.. .A!"
 Keng!
 "Này, cô nương! Có gì thì từ từ nói!" Mạnh Thi chặn kiếm của nữ tử trước mặt mình.
 "Hắn vu oan ta ăn cắp!" nữ tử hạ kiếm mặt mày đỏ ửng vì giận.
 "Ta không có vu oan!" nam tử núp phía sau Mạnh Thi hô to.
 "Này! Còn dám vu oan cho ta!"
 "Cái gì? Ai vu oan rõ ràng là ăn cắp!"
 Keng! Phặt! Phặt!
 Nữ tử và nam tử bị Mạnh Thi đánh ngất xỉu.Ai, đúng là xui xẻo mà! Vô đây mới được vài giờ đã gặp chuyện. Mà ta phải nhào vô tránh họ làm ồn. . .
 "Khò. . .khè. . ."
 ". . .Z. .z. .z. .z. .Z. . ."
 ". . ." há? Còn ngủ đượcà? Ta tưởng họ ngất đi ai ngờ thừa diệp ngất đingủ bù, dưỡng sức.
 "Mạnh Thi! Chúng ta ăn điểm tâm đi, dọc đường huynh không ăn gì rồ. . ."Hoa Thủy Tiên kéo MạnhThi ngồi vào bàn, gọi tiểu nhị mang đồ ăn ra.
 "Ân! Được rồi!" Mạnh Thi vốn không có tâm trạng ăn uống nhưng nàng đãnói thế thì không thể từ chối được.
 5 phút sau. . .
 Loảng xoảng ---
 Keng! Keng!
 "A! Ngươi dám đánh lén ta!" Nam tử vừa thức dậy tức giận la lối.
 "Đối kẻ ngang ngược như ngươi phải xử lí!" nữ tử vơ kiếm.
 "Ngươi mới là người ngang ngược!" nam tử né kiếm.
 "Là ngươi. . ."
 "Ngươi. . ."
 Phặt! Phặt! Keng!
 Lại bị Mạnh Thi đáng ngất xỉu, nam tử cùng nữ tử kia lăn đùng ra ngủ tiếp =_=
 "Mạnh Thi! Có cần trói họ lại không?" Hoa Thủy Tiên cầm bánh bao tiến đến gần.
 "Ân! Phải trói lại thôi!" Mạnh Thi xuất ra sợi dâythừng to chắc.
 "Ừm. . ."
 "Khách quan. . ." tiểu nhị mặt hắc tuyến, run run ".. .những vật bị hư hại này. . ."
 "Chúng ta trả!" Hoa Thủy Tiên đồng thanh Mạnh Thi trả lời.
 "Cảm ơn, khách quan!" tiểu nhị tiếp lấy ngân lượng trong tay rồi 'vèo'biến mất ngay.
 Mạnh Thi lôi hai người rắc rối vào phòng. Ôi! Mẹ kiếp! Sao mà hai tên này nặng gớm thế? Hai tên cộng lại chắc nặng gần 101kg. (ê! 101kg? Chơi số lẽ à? T.T)
 Hoa Thủy Tiên thu dọn một số thứ rồi phi lên lầu. Ôi? Sao hai tên phiềnphức này rắc rối quá vậy? Chỉ có việc ăn cắptúi tiền thế mà cũng làm to ra cho bằng được!Mà ta phải nhắc Mạnh Thi đừng đánh ngất bọnhọ mà điểm huyệt mới được. Đêm nay còn dài, mà chuyện phiền bắt đầu, không biết ta còn ngủ được không? . . . . . .. .

Chương 20: Nử tử này là sắc lang???
 Đêm khuya ở khách sạn Hạ Lan rất tĩnh mịch, phòng nào phòng nấy tắt đèn đi ngủ. Không ngủ thì làm việc riêng như ăn khuya, đọc sách, ngắm trăng đại loại gì đó. . . Chiều hôm nay rất là phiền phức, kia có haitên cải nhau một nam mộtnữ vì chuyện ăn cắp túi tiền. Hiện giờ trời đã tối, họ được người lôi vào phòng 'nghỉ ngơi'dưỡng sức. Trong phòng cao cấp, thiếu nữ ngồi bắt chéo chân dung mạo khuynh quốc khuynh thành tỏa ra ta đây là xếp lớn - Hoa Thủy Tiên, thiếu niên bên kia dung mạo mỹ mều ngồi ghế nhàn nhã uống trà tỏa ra ta cũng là xếp lớn như nàng ta - Mạnh Thi. Đối diện họ là đôi nam nữ gây náo loạn lúc chiều trở thành. . .người đang bi thẳm vấn tội phạm.
 "Các ngươi tên gì?" MạnhThi gõ bàn.
 "Ta là Mẫu Hàn!" nam tử nói.
 "Ta là Ái Trân, mọi người có thể gọi ta là Trân nhi. . .!" nữ tử cười duyên dáng.
 ". . ."
 Im lặng!
 Vẫn là im lặng!
 "Ha ha! Trân nhi, Trân nhi!Ha ha ha. . ." Mẫu Hàn ômbụng cười.
 "Ngươi cười cái gì?!" Ái Trân một cước đá văng Mẫu Hàn rơi xuống đất cái 'bịch'. . .
 "Ui. . .ngươi có phải là nữ tử không?" Mẫu Hàn đứng lên chỉ thẳng là Ái Trân.
 ". . ." Ái Trân không trả lời, chỉ im lặng.
 "Hừ!" Mẫu Hàn xoay người sang hướng khác.
 "Hai người rất có duyên nga! Sau này rất thể trở thành vợ chồng!" Hoa Thủy Tiên vỗ tay nói.
 'Phốc'
 "Ha ha ha. . ." Mạnh Thi mỉm cười. "Làm sao mà hai người đó thành vợ chồng được? Ha ha!"
 "Tại sao?" mỗ nữ chớpchớp hỏi.
 "Đó là Ái Trân là. . ."
 Keng! Keng!
 "Ái Trân?" Hoa Thủy Tiên hét lớn.
 Ái Trân xách kiếm liên tục đánh Mạnh Thi. Đường kiếm dứt khoát và nhanh nhẹn, thoan thắt như thỏ trắng. Hai thân ảnh giao đấu với nhau rất kịch liệt căn bản không để ý hai người còn lại, Mẫu Hànliếc mắt nhìn Ái Trân sau đó nhìn sang Hoa Thủy Tiên.
 "Xin lỗi! Tại hạ muốn biết quý danh của hai người là gì?"
 "Ách. . .ta là Hoa Thủy Tiên! Kia là Mạnh Thi!"
 "Ah! Hóa ra là tam công chúa???"
 "A? Xin đừng gọi thế!"
 "Vậy, ta gọi nàng là Tiên nhi được không?"
 "A! Được!"
 Keng! Keng!
 Thanh kiếm của Ái Trân rớt xuống đất. Mạnh Thimỉm cười hài lòng. Ta và Mẫu Hàn vẫn còn tán gẫu với nhau, qua đó, ta biết được Mẫu Hàn là đại hoàng tử của Mẫu Nhi quốc đến thành Hoa Nhĩ tìm nương tử tương lai là Mỹ Du Thiên. Còn tên Ái Trân thì hôm nay hắn lầnđầu gặp nhau nên không biết rõ về nữ tử đó.
 "Trời đã không còn sớm rồi, mọi người nên về phòng nghỉ ngơi!" Hoa Thủy Tiên vươn vai tỏ vẻ buồn ngủ bộ dáng.
 "Ân!" dường như 3 ngườicòn lại không phản đối. (không phản đối mới lạ T.T)
 . . . .tích tắc. . . . . . . . .
 Tắt đèn. Không gian tối mờ soi lẫn ánh trăng vàng tuyệt đẹp, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói nhỏnhẹ của một nữ tử.
 "Thủy Tiên! Ngươi còn thức không?"
 "Ân! Còn thức!" Hoa Thủy Tiên cố gắng mở mắt ra, bò dậy đứng lênđi mở cửa ra.
 "Ái Trân? Tìm ta có việcgì?" Hoa Thủy Tiên nghiêng đầu nhìn nàng.
 "Ta. . .ta, ta mơ thấy. . .ácmộng. . ." Ái Trân run run". . .ta. . .ta có thể ngủ cùng cô không?. . ."
 "A! Được!" Hoa Thủy Tiêntuy ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý cho Ái Trânvào phòng, đều là nữ nhi cả mà thôi.
 . . . . . . .giờ tý. . . . . . . . . .. .
 Ánh trăng sáng đã bị mây đen khuất. Giờ đây có một người đang nở một nụ cười dâm tà rất bí hiểm. Hoa Thủy Tiên bình thường lúc ngủ thìlăn qua lăn lại, nhưng giờcó Ái Trân nên cẩn thận.Mơ mơ màng màng, nàngcảm thấy mình bị ai đó ôm chặt, rất nặng, rất nặng a, thì bắt giác mở mắt ra. . .
 A kiss!!! >_<
 "A a a. . ." vội vàng đẩy Ái Trân ra hét to nhưng bị một bàn tay che miệnglại. A ha ha! Nụ hôn của ta. . .nử tử này. . .có vấn đề rồi. Sắc lang T.T

Chương 21: Ngươi là nam nhân???
 "A a a a a a a a. . ."
 Không biết từ đâu, trong màn đêm vang lên tiếng hét thảm thiết làm mọi người ngủ say bị đánh thức dậy. Phòng bên cạnh, hai người xông vào phòng vừa phát ra động tĩnh. Họ há mồm trợn mắt trước cảnh tượng sau đây: Ái Trân bị trói nằm dưới đất, Hoa Thủy Tiên liên tục đánh.
 "A a a a. . .cứu mạng a. ..a a a!" Ái Trân thấy Mạnh Thi cùng Mẫu Hànliền kêu cứu mạng.
 "Câm mồm! Nói nữa ta cắt lưỡi ngươi!" Hoa Thủy Tiên không hề để ý hình tượng thục nữ, tiếp tục đánh mắng.
 "A a a a. . ." Ái Trân khócla.
 "Thủy Tiên! Dừng tay, ách, dừng chân lại!" Mạnh Thi dứt khoát lôi Hoa Thủy Tiên.
 "A! Mạnh Thi! Buông tay ra! Ta phải giết hắn!" Hoa Thủy Tiên cố gắng gỡ tay Mạnh Thi ra.
 "Ai, bình tĩnh lại!" Mẫu Hàn lôi Ái Trân sang một bên.
 "A! Mẫu Hàn, cởi trói giúp!" Ái Trân ủy khuất mặt đầy nước mắt.
 "Ân!" Mẫu Hàn nhẹ nhàng thao tác cởi trói.
 . . . .15 phút sau. . . . . . . . .
 Sau khi kể hết toàn bộ mọi chuyện, ai nấy đều giật mình hết hồn. Qua lời kể của Ái Trân, ta biết được hắn là nam nhân chứ không phải là nữ nhân. Lý do hắn ăn mặc như thế bởi bị ăn cướp, lại bị rơi xuống hố bùn, bà cụ qua đường tội nghiệp cho hắn một bộ y phục, ai ngờ, y phục đó là y phục của nữ nhân. Quantrọng nhất hắn là vương gia của Mẫu Nhi quốc, nhận lệnh hoàng đế sang đây bảo vệ đại hoàng tử là Mẫu Hàn. Vốn bản tính là đam mê cái đẹp, hắn không kiềmlòng được nên mới xảy ra chuyện này.
 "Ha ha ha ha!" Mạnh Thi ôm bụng cười ha ha.
 "Đủ! Đừng cười nữa, có gì đáng cười đâu?" Hoa Thủy Tiên đập bàn tức giận.
 "A ha ha. . .được rồi, ha ha ha. . ." Mạnh Thi cố nín cười.
 "Ngươi. . ."
 "Mạnh Thi, huynh biết Ái Trân là nam nhân à?" Mẫu Hàn nheo mắt lại.
 "A, đâu có đâu! Ta chỉ mới biết thôi, ai ngờ. . ."
 "Ngươi là nam nhân thật à? Ái Trân!" Mẫu Hàn ngó sang Ái Trân.
 "Ân!" Ái Trân xoa xoa thắt lưng đứng dậy nói.
 "Ế? Sao mà nhìn ngươi giống nữ quá mà, từ giọng nói đến dáng người! Chậc chậc!"
 "A?"
 "Này, các người. . ." Hoa Thủy Tiên sắp tức chết.Ta kiện tác giả! Ta là nhân chính sau bây giốngnhư là nhân vật phụ vậy! Ta kiện! (ấy, ấy! Cái này?! T.T)
 "Thủy Tiên! Bớt hỏa đi, dù sao cũng tiện đườngđến Hoa Nhĩ!" Mạnh Thi âm thanh ôn nhu.
 "Ân!" Hoa Thủy Tiên vuốtvuốt ngực.
 "Xin lỗi, Thủy Tiên!" Ái Trân chắp hai tay lại hối lỗi.
 ". . ."
 "Được rồi! Ai nấy về phòng đi! Trời sắp sángrồi còn gì!"
 "Ân!"
 Sáng hôm sau. . .
 Sắc trời hôm nay rất hảo, trời trong gió mát rất yên bình. Trong cơn gió nhẹ thoảng tán lá lay động, những chiếc lá lấp ló rơi rơi xuống nền đất hơi ẩm ướt. Dọc đường hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp kiều diễm tỏa mùi hương tinh khiếtlạ thường. . . .
 "Wow! Thành Hoa Nhĩ đẹp quá a."
 Hoa Thủy Tiên tròn mắt nhìn thành Hoa Nhĩ trước mặt mình, ôi chao, đây chính là thành Hoa Nhĩ siêu cao cấp sòng bạc. Hô hô, nếu ta không nhớ lầm thì kiếp trước của ta Dương Minh Nguyệt là tay cao thủ Casino, nhưng bản tính không mê đánh bạc nên không tham gia nhiều. Bởvậy, kiếp trước của ta nghèo rớt mồng tơi. . . . .
 Ái Trân thấy nàng mải mê suy nghĩ nên tiến đến trước nàng, xoa xoa má nàng, cười tủm tỉm: "Thủy Tiên! Đừng nhìn nữa a, mau theo chúng ta vào thành nhanh nhào!"
 "Há? Sao ngươi vẫn mặcnhư cũ vậy? Ngươi là nam nhân mà?"
 "Mặc riết quen rồi, ha!"
 "Biến thái."
 ". . ."
 "Ha ha, Ái Trân! Ngươi mau thay y phục khác đi, kẻo mọi người nói chúng ta biến thái!"
 ". . ."
 "Thôi, không giỡn nữa! Chúng ta đi vào thành thôi."
 "Ân!"
 Một đội tứ người tiến vào thành Hoa Nhĩ, ai cũng trầm trồ khen ngợi. Không hổ danh là khu phố sầm uất nổi tiếng, siêu cấp sòng bạc, chỗ nào cũng treobản giới thiệu 'đây là sòng bạc hảo hạng', 'sòng bạc Lệ Trắng', 'quán trọ Bạc Ngân', vân vân. . . Bây người đau khổ nhíu mày nhất ở đây là Mẫu Hàn, trong lòng suy nghĩ: a, khổ rồi. Không biết nương tửcủa mình ở chỗ nào đây? Mình nhớ trong lá thư mà nương tử mình nói là ở sòng bạc Hắc gì gì đó? Ai,. . . .
 (tội nghiệp anh! >_<)

Chương 22: Tỷ tỷ! Em lạcđường rồi!!!
 Sau khi trải qua đoạn đường dài đằng đẳng, Mạnh Thi và Hoa Thủy Tiên đã đến được thành Hoa Nhĩ siêu cao cấp sòng bạc, trên dọc đường hai người đã quen biết 2 người ở Mẫu Nhi quốc đó là Mẫu Hàn đại hoàng tử và Ái Trân vương gia đi tìm đại hoàng tử phi tương lai. Giờ phút này, nhất đội tứ người đang ở khách sạn Kim Ngân nghỉ ngơi, uống trà, ăn điểm tâm, sau khi bàn bạc kĩ càng thống nhấtquyết định tạm thời chia tay nhau. Mạnh Thi và Hoa Thủy Tiên tiếp tục hành trình đến Hạ Vũ cốc, Mẫu Hàn và Ái Trân ở lại thành Hoa Nhĩ tìm người.
 "Hai người đi vui vẻ sớm ngày trở lại. Ta và Ái Trân ở đây tìm người, mong đợi Mạnh huynh và Hoa muội trở về gặp chúng ta." Mẫu Hàn thanh âm ôn nhu.
 "Đa tạ, Mẫu đệ!" Mạnh Thi kính lễ.
 "Hoa muội, hẹn gặp lại." Mẫu Hàn hướng Hoa Thủy Tiên nói.
 "Ân, hẹn gặp lại." Hoa Thủy Tiên cười cười.
 "Thủy Tiên a, ta cũng muốn đi theo giúp muội. Rất tiếc là ta bận việc rồi." Ái Trân không biết đâu xuất ra cái quạt, phe phẩy trước mặt. (anh này bị gì thế?=_=)
 "A?" Hoa Thủy Tiên tròn mắt. Này này, tên đó lấy đâu ra cái quạt mo vậy? Ăn trộm à?
 "Thủy Tiên a, ta sẽ rất nhớ muội đó nha." Ái Trân bắt lấy tay nàng.
 "A?" Này này,Tên chết bầm này định giở trò sàm sỡ con gái giữa ban ngày ban mặt à? Thật quá. . .hừ!
 "Này? Huynh làm gì thế?" Hoa Thủy Tiên trừng mắt Ái Trân.
 "Ôm một cái."
 Bốp!
 "Nốc-ao rồi!" Hoa Thủy Tiên nhìn Ái Trân lăn đùng ra đất.
 ". . .Mạnh Thi. . .bạo lực. .." Ái Trân chỉ chỉ.
 Bụp!
 "A!" lăn đùng ra ngất xỉutại chỗ.
 "Mạnh huynh, xin dừng tay! Nạn nhân đã bất tỉnh rồi." Mẫu Hàn nhanh chống lôi Ái Trân ra. Haizz, vẫn chứng nào tật nấy mà.
 "A ha ha! Thất lễ quá." Hoa Thủy Tiên mặt đẹp cười ha ha, hai bàn tay xoa xoa vén tay áo lên.
 "Í í, đừng!" Mẫu Hàn lôiÁi Trân nhanh chóng dọt lẹ. Thời này, con gái bắt đầu bạo lựa à?
 Mạnh Thi cùng Hoa ThủyTiên nhìn hai cái bóng dáng người đang chạy mờ dần từ xa. Hai tên khỉ đó không biết võ công (trừ Ái Trân) mà chạy nhanh gớm. Mạnh Thi nhìn nàng mỉm cười. Oài, Thủy Tiên tuy rằng không biết võ công nhưng đúng là bạo lực a, lợi dụng lúc người ta không để ý là tấn công ngay. May mà hai tên đó không chấp nhất, nếu không thì. . .rất khó coi nha.
 Con trai không nên đánh con gái, phải tôn trọng và thương yêu! Đây là phương châm của ta à nha.
 "Tiếp tục lên đường."
 Trên đường đến Hạ Vũ cốc, ta cùng Mạnh Thi nhận thấy rằng phong cảnh đang thay đổi. Cây cỏ hoa lá bắt đầu xuất hiện nhiều, đặc biệt là cây cối, nhìn xung quanh đây rất âm u. Ta nghĩ rằng chúng ta sắp đến khu rừng Hắc Dạ nguy hiểm và đầy bí ẩn rồi. Oh! Đúng là hôm nay không được tốt lắm. Bầutrời xanh mây trắng đã biến mất rồi, thay vào đó là bầu trời xám xịt đầy mây đen, ừm, nhìn hình như cứ là trời sắpmưa vậy.
 Rào rào. . .rào. . . .
 Quả nhiên đúng như ta dự đoán là trời sẽ mưa. Ta cùng Mạnh Thi nhanh chóng tìm một chỗ trú mưa. Ngôi miếu hoang trước mặt chúng ta. Ngôi miếu hoang này nhất định là bị bỏ hoang rất lâu nga, những cột gỗ mục đi hẳn dường như là muốnsập vậy, còn có các động vật nhỏ trú ẩn nữa như là chuột, gián.. . Thật đáng. . .sợ!>_<
 (sợ thật hay sợ giả đó?="=)
 "Thủy Tiên, có lạnh không? Ta đốt lửa sưởi ấm nhé?" Mạnh Thi xoayngười hỏi.
 ''Ân, cảm ơn." Hoa Thủy Tiên mỉm cười.
 ". . ."
 Rất nhanh sau đó, Mạnh Thi đã đốt lửa xong. Ngọn lửa lúc đầu nhỏ dầ dần lớn, rất ấm, rấtấm nga. Ta cảm nhận hơiấm, liền phi đến gần.
 Rào rào. . .rào. . .
 Bên ngoài, trời vẫn cònmưa hơn nữa là rất lớna. Không hiểu từ đâu, ta cảm thấy lạnh xương sống, khẽ nhíu mày, ta quay mặt ra nhìn phía ngoài. Ta hốt hoảng. Ta thấy có một dáng ngườinhỏ bé dầm dưới trời mưa, khóc thút thít.
 "Hu hu. . .hu hu. . ."
 . . .Ah?
 "Mạnh Thi, đứa bé?"
 Ta gọi tên Mạnh Thi rất lớn, tay chỉ về phía bênngoài. Hắn nhíu mày nhìn ta, khé môi đang cong lên, hắn cười. Đứa bé xoay mặt nhìn vào bên trong miếu.
 "Tỷ tỷ! Em lạc đường rồi!!!"

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .